Giữa căn phòng, cô gái bước vào đám đông Bao vết loang bụi đường vẫn còn trên áo Cô gái âm thầm ngồi nơi cuối phòng Hỏi xung quanh về cuộc sống thăng trầm Mà phải đâu mấy ai cũng hiểu Nên có người bỏ đi không nói năng gì
Ôi tôi biết rồi, cô là người vừa viết tin sáng nay Bài viết chắt chiu từng nỗi niềm Về cuộc sống đổi thay theo mỗi ngày Bài viết nói thay từng số phận Vừa vượt qua từng giông tố thăng trầm Rồi hôm nay vẫn cây bút mọi ngày Quyển nhật ký viết chưa từng nhắc tên mình Tìm đến những nơi cần tiếng gọi Của con tim người làm Báo chân thành
Như hoa không tên điểm tô bờ suối vắng Không lung lay dù gió táp và mưa gào Không kiêu sa khi bên Cúc Lan Hồng Hoà mình vào mà không nhuốm thay màu Phải không cô? cô phóng viên xinh đẹp! Dù sóng gió vẫn bước đi bằng chính mình Rồi sớm mai đây khi thức dậy Nhìn xung quanh kìa cuộc sống đã chuyển mình.
Như hoa không tên là một trong những bài hát đề tài ngành nghề về báo chí. Tôi lấy ý tưởng từ câu chuyện cô gái phóng viên trong chuyến đi của Trại sáng tác xuyên Việt năm 2010. Và từ đó đến nay, bài hát trở thành một trong những ca khúc được yêu thích trong ngày Báo chí Cách Mạng Việt Nam hàng năm. Đặc biệt, hình tượng hoa không tên cũng trở thành nét đẹp của người làm báo, xuất hiện trong tiêu đề của những chương trình về ngày 21/6.
Xem tiếp:…>>>
Từ trại sáng tác xuyên Việt năm 2010
Cuối năm 2009, trong giờ teabreak của cuộc hội thảo về Văn hóa nghệ thuật của TP.HCM tổ chức, tôi cùng nhạc sĩ Thanh Bình đang trò chuyện, thì anh Nguyễn Văn Đua (lúc bấy giờ là Phó bí thư thành Ủy TP.HCM) bước lại. Hai chị em tôi cùng anh Ba Đua từng đi Trường Sa năm 2007 (xem thêm tại đây). Vì vậy khi gặp lại anh, chúng tôi rất vui mừng. Anh hỏi thăm CLB Sáng Tác Trẻ, và đề nghị chúng tôi nên tổ chức một trại sáng tác xuyên Việt cho các nhạc sĩ, và bảo sẽ chỉ đạo Thành đoàn TP.HCM xúc tiến. Ngay lúc đó, nhạc sĩ Phạm Đăng Khương, và nhạc sĩ Nguyễn Văn Hiên cũng đến chào hỏi, và một số phóng viên giơ máy ảnh lên, chúng tôi tạm ngừng câu chuyện tại đó.
Ảnh bìa báo Sài Gòn Giải Phóng, lúc tôi đang trò chuyện cùng anh Nguyễn Văn Đua (trái) trong giờ teabreak, thì các nhạc sĩ cùng tiến đến, và phóng viên đã chụp ngay khoảnh khắc này.
Thế rồi, vài tháng sau (2010), tôi nhận được cuộc gọi của nhạc sĩ Phạm Đăng Khương (lúc bấy giờ là Phó giám đốc NVH Thanh Niên) bảo sắp xếp để tổ chức trại sáng tác xuyên Việt theo chỉ đạo của Thành đoàn TP.HCM. Ồ, không ngờ anh Ba Đua nói làm thiệt. Chúng tôi sắp xếp ngay một đội hình gồm một số nhạc sĩ, ca sĩ, nhiếp ảnh gia, và nhà văn tham gia. Ngoài ra, Thành đoàn cũng chỉ đạo báo Tuổi Trẻ cử 1 phóng viên đi theo đoàn đưa tin. Và tờ báo hàng đầu TP.HCM này đã cử My Lăng, một cây bút phóng sự, cùng đi theo chúng tôi. Như vậy, tổng cộng cũng khoảng gần 30 thành viên.
Hành trình của chúng tôi gồm chuyến city tour quanh TP.HCM, đi tàu ra Quãng Ngãi. Rồi di chuyển bằng xe ô tô để tham quan cảng Dung Quất, phố cổ Hội An, Đại nội Huế, thành cổ Quảng Trị, nghĩa trang liệt sĩ Trường Sơn, Quảng Bình, chùa Bái Đính, động Tràng An ở Ninh Bình, lăng Hồ Chủ Tịch, nhà Đại tướng Võ Nguyên Giáp ở Hà Nội; nhà sàn ở Tuyên Quang; hồ Ba Bể ở Ba Vì, Thái Nguyên; mộ anh Kim Đồng, hang Pác Pó ở Cao Bằng; cửa khẩu Hữu Nghị ở Lạng Sơn… Và trở về bằng máy bay. [Một trong những tác phẩm viết trong chuyến đi này đã trở nên nổi tiếng là “Đô thị xanh trên dòng sông Sài Gòn” của nhạc sĩ Thập Nhất.
Đến nỗi niềm một phóng viên
Trong suốt chuyến đi, các văn nghệ sĩ thường tếu táo, bày trò vui vẻ. Có lẽ do cùng lĩnh vực, nên chúng tôi có chuyện để rôm rả. Riêng cô phóng viên trẻ My Lăng thì âm thầm hơn. Một phần do không cùng lĩnh vực, nên chẳng biết tham gia chuyện thế nào. Một phần cũng vì tính chất của một nhà báo, chỉ lắng nghe, thu thập thông tin, và nói bằng chữ. Điều này khiến một số người khó tính tỏ ra không hài lòng. Họ cho rằng tính cách cô ấy không hòa đồng.
Rồi cách vài ngày sau, báo Tuổi Trẻ cũng xuất hiện các bản tin về hành trình chúng tôi. Tổng cộng là 4 tin trên báo giấy trong 7 ngày. Nhưng nhiều người lại cho rằng tin tức hơi ít, phải là ngày nào cũng đưa tin mới “xứng tầm”.
Tôi phải mở ngoặc với các bạn rằng, thời điểm đó, báo điện tử chưa phát triển mạnh. Vì thế tin tức chủ yếu lên báo giấy. Và việc đưa tin được hay không còn tùy thuộc vào sự kiện có gì đáng nói không. Tuy nhiên, bệnh tưởng khiến một số người đòi hỏi cao hơn. Rằng nghệ sĩ đi tới đâu ai cũng cũng quan tâm, báo Tuổi Trẻ phải đưa tin, dù chỉ chụp ảnh tham quan. Và họ cho rằng cô phóng viên ấy nghiệp vụ kém. Tôi đến xấu hổ vì những hiểu biết chán đời như thế.
Câu chuyện chưa dừng lại ở đó. Mấy ngày sau khi trở về, My Lăng gọi điện cho tôi với giọng buồn trong nước mắt rằng, có người đã nói với lãnh đạo của cô về thái độ không hòa đồng trong chuyến đi, và đưa tin quá ít. Tôi muốn nổi khùng lên. Chữ in bằng tiền chứ có phải báo tường đâu mà muốn đăng gì thì đăng. Nếu có máy đo huyết áp lúc đó, chắc sẽ thấy máu nghề báo của tôi cao hơn máu nghệ sĩ. Bạn phải hiểu, nếu tổ chức sự kiện mà báo chí không viết nổi, tức là bạn thất bại. Và hành trình của chúng tôi là đi sáng tác. Bao giờ có tác phẩm công bố thì mới được xem là thành công. Thế mà 7 ngày hành trình, chưa có tác phẩm mà đã có 4 bản tin, họ còn chưa vừa lòng?
Tôi chỉ an ủi thôi chứ biết làm gì giờ. Chuyện mấy ông nghệ sĩ tự dưng bắt phóng viên người ta lãnh đủ. Rồi bực bội mấy ngày, tôi nghĩ ra một cách: sáng tác một bài hát với hình ảnh cô phóng viên này. Coi như chuyến này tôi sẽ viết 2 bài hát, một bài về cảng Dung Quất (Quảng Ngãi), và một bài về nhà báo. Nếu thành công, bài hát sẽ là gáo nước lạnh vào những định kiến ấy. Còn không thành công?… tôi chưa từng nghĩ điều này.
Bài hát Như hoa không tên
Vậy chủ đề là gì đây? Đã có biết bao sáng tác về nhà báo, nhưng không mấy được nhắc lại. Có lẽ do cái nghề đặc thù mà dân ngoại đạo khó diễn tả. Tôi nhớ lại cái hôm đi tham quan hồ Ba Bể ở Ba Vì. Khi đến Ao Tiên, một cái ao thiên nhiên rất thơ mộng, chúng tôi thấy hai bên lối đi xuống hồ có rất nhiều hoa nhỏ giống mấy hoa li ti trong những bó hoa trang trí. My Lăng hỏi tôi hoa đó tên gì. Tôi vốn dốt đặc về cây cỏ, chỉ biết vài loại phổ thông như hoa hồng, hoa cúc. Còn lại có tên hay không tôi cũng không quan tâm, nên nói đại là hoa dại.
Ồ, hay quá, người làm báo cũng giống như loại hoa trang trí ấy. Âm thầm mà không thể thiếu, để tôn vinh những nhan sắc khác. Đây chính là hình tượng người làm báo mà tôi đang tìm.
Để mở đầu bài hát, tôi phác họa hình ảnh một nữ phóng viên đi lấy tin ở một sự kiện, tất tả lao vào công việc. Hình ảnh này bắt nguồn từ cái hôm đầu tiên ra ga Sài Gòn đón tàu đi Quảng Ngãi, lúc này phóng viên My Lăng mới xuất hiện. Trước mặt tôi là một nữ phóng viên trẻ có nét duyên, đang hớt ha hớt hải kéo chiếc vali sợ muộn giờ. Áo khoác còn xộc xệch, My Lăng cừa nói vừa thở: nguyên ngày em phải tranh thủ đi phỏng vấn và thực hiện cho xong phóng sự để nộp tòa soạn.
Trong suốt những ngày chúng tôi được tiếp đón tại các tỉnh, My Lăng thường ngồi ở cuối phòng để di chuyển linh hoạt mà chụp ảnh. Đây cũng là hình ảnh thường thấy trong các sự kiện, các phóng viên đều đứng ở những góc khuất, tránh làm phiền những người khác. Vì vậy, chữ “âm thầm” đã toát lên tính chất của một công việc vốn dĩ không dễ dàng:
“Giữa căn phòng cô gái bước vào đám đông, bao vết loang bụi đường vẫn còn trên áo. Cô gái âm thầm ngồi nơi cuối phòng Hỏi xung quanh về cuộc sống thăm trầm…”.
Bài hát mở đầu như một ký sự, và khái quát hóa các công việc của một phóng viên bằng ca từ. Chẳng hạn, đối với bạn, quyển nhất ký để viết chuyện đời mình. Nhưng phóng viên có đến cả chục quyển nhật ký, chỉ viết chuyện đời người. Và họ tìm đến không phải vì “phong bì”, mà là máu nghề nghiệp, và cũng là nhiệm vụ. Kết quả công việc của những bông hoa không tên đó là thay đổi cuộc sống mỗi ngày. Và bài hát Như hoa không tên đã ra đời như thế.
Bài hát của những người làm báo
Sau khi xong, tôi tiến hành làm bản phối âm bài hát Như hoa không tên bằng các phần mềm chuyên dụng. Đồng thời, sử dụng cây guitar điện để làm nhạc dạo. Rồi tôi tự ghi âm, xem như một sản phẩm âm nhạc do người công tác trong ngành báo chí, vừa sáng tác, vừa trình bày. Tôi đưa My Lăng nghe. Cô ấy chỉ cười nói: em biết anh viết về ai rồi, cảm ơn anh!
Ngày 21/6 sắp đến, tôi copy bản audio này ra nhiều đĩa, và đem tặng cho mỗi phóng viên đồng nghiệp hay phỏng vấn tôi một bản. Mọi người đón nhận khá trân trọng. Và sau đó, một số tờ báo đã đưa tin về bài hát Như hoa không tên này. Dần dần, trong các chương trình tôn vinh người làm báo hằng năm, bài hát này lại xuất hiện nhiều hơn. Một thời gian sau tôi nhờ ca sĩ Đức Tuấn ghi âm bài hát này để phổ biến rộng hơn. Rồi sau đó, không chỉ bằng giọng ca Đức Tuấn, mà phần lớn do chính các nhà báo thể hiện. Thậm chí, tôi được mời ra Hà Nội để trình bày bài hát này trong chương trình truyền hình trực tiếp trao giải báo chí. Nhiều phóng viên đã nói với tôi và có hơi đề cao rằng: đây đúng là bài “nhà báo ca”!
Lý do tôi nhờ ca sĩ Đức Tuấn thu âm lại bài hát Như hoa không tên, ngoài việc Tuấn thường tham gia các chương trình tôn vinh, còn vì phóng viên My Lăng rất ngưỡng mộ giọng ca sĩ nam cao trong bài Nơi ấy là Trường Sa mà tôi cho nghe trong hành trình. Cũng sau chuyến đi ấy, ước muốn ra Trường Sa để làm phóng sự của My Lăng đã thành hiện thực.
Thanks
Chân dung những người được đề cập trong bài viết, đã góp phần cho sự thành công này
Oh it's too late, I must go See you tomorrow Thankyou for the night Bye, goodnight
Goodbye goodnight my love Goodnight and have sweetdream Tomorrow when you wake up In the sun of summer time All the best will come to you Bye goodnight
Things will be right, when you wake up Your dream will come true And now we say goodbye Bye, goodnight
Goodbye goodnight my love Goodnight and have sweet dream Put all the worries behide Tomorrow will be bright And the sun will shine again Bye goodnight
Chorus: Close your eyes and have a sweet dream Don't think of yesterday There's just the silent night The the star still shining in the sky Tonight I'm gonna wait Waiting for your love tomorrow Waiting for the time I say I love you For the night will not become alone For the sun keep shining in your eyes tomorrow.
Lời tiếng Việt
Này người yêu ơi, anh về nhé em Chúc em được ngon giấc Hẹn em đến mai gặp nhau Bye googdnight.
Tạm biệt người yêu dấu ơi Chúc em đêm nay ngủ ngon Mai đây khi em vừa thức giấc Bình minh trong ánh nắng vàng Ngàn niềm vui sẽ đến với em Bye, goodnight
Rồi ngày mai đây, khi vừa nắng lên những u buồn quên lãng Niềm vui khắp nơi chờ em Bye, goodnight
Tạm biệt người yêu dấu ơi Chúc em đêm nay ngủ ngon Quên đi bao nhiêu chuyện quá khứ Ngày mai tươi sáng chan hòa Mặt trời lên cho em tiếng cười Bye, goodnight
Chorus: Những dĩ vãng sẽ trôi theo thời gian Đừng buồn lo âu em nhé Cho tiếng đêm yên lặng buông Kìa ngàn vì sao vẫn sáng lung linh bầu trời Và chúc em đêm mộng đẹp Còn mình anh trên lối về vắng khua Đợi chờ em mai đây trong tiếng yêu thương nồng nàn Cho đôi môi lấp lánh với bao nụ cười Cho đôi ta sẽ mãi mãi Cùng bước chung một con đường.
Phần lớn khán giả cho rằng thành công đầu tiên của tôi là bài hát Đến với con người Việt Nam tôi, nhưng thực ra không phải. Ca khúc Bye goodnight mới là thành công đầu tiên. Và đây lại là bài hát viết bằng tiếng Anh.
Xem tiếp…
Bye goodnight
Trong một buổi tối, ôm đàn guitar ngâm nga trên cung Đô trưởng, chợt một câu nhạc xuất hiện:
"Oh it's too late, I must go See you tomorrow Thankyou for the night Bye goodnight"
Ồ, “Bye Goodnight” ư? Thay vì trách móc, hờn dỗi, than thân trách phận, thì thôi tạm biệt để ngủ ngon không hơn sao? yes yes! nó đây! nó đây! đề tài gần gũi với người nghe, thêm hợp âm ly điệu nhẹ nhàng vào rơi vào chữ Bye, goodnight tạo nên cảm giác buồn man mác, nhưng không sầu thảm. Có một chút gì đó không gian tĩnh mịch, nhưng lại sáng lên ở cuối đường. Một lời tạm biệt nhẹ nhàng mà ai cũng cảm nhận được.
Tôi nhanh chóng ghi lại trong đầu đoạn nhạc đó. (Vào thời điểm năm 1995 này, chưa có máy tính, chưa có máy ghi âm, và tôi cũng không có tập nhạc để ký vì lười mua, tất cả đều ghi vào bộ nhớ). Rồi liên tục gần 365 ngày, (có thể nói là như vậy), không ngày nào tôi không nghĩ đến việc hoàn tất bài hát. Mỗi ngày tôi thêm một chút, sửa một chút, thay câu thay chữ, thay cả ý, Intro ra sao, giảng tấu thế nào, và kết thúc bài hát, bằng cách chuyển điệu lên 1 tone, khiến khán giả như bừng tỉnh. Wow, thật tuyệt vời. Có thể bài hát sẽ chạm trái tim người nghe và ban giám khảo chăng?
Sau khi hoàn tất bài hát, gọi Tấn Trung đến. Sau khi hát thử, Trung nói: hay đó! Và chúng tôi cùng nhau đi đăng ký thi Unplugged 96. Lần này nhóm chúng tôi có thêm 1 tay guitar tên Huy Quang, nhưng vẫn giữ tên nhóm TN để hưởng tiếng tăm mà Rose for you đã để lại từ năm trước.
Chinh phục Unplugged 1996
Sau khi chia thành các cặp đôi để thi unplugged vào năm trước, ban nhạc The Student cũng ít hoạt động hơn. Rồi dần dần ngừng hẳn vì các thành viên một phần bận học, một phần chuyển hướng khác. Nên năm 1996, chỉ còn nhóm TN chúng tôi tham gia thi. Ngay từ vòng loại, chúng tôi đã gây ấn tượng với số điểm cao nhất bảng. Bye goodnight tiếp tục bước vào vòng chung kết với sự chắc chắn rằng, nếu buổi thi không sự cố nào xảy ra, thì giải nhất sẽ thuộc về chúng tôi.
Có thể nói, Tấn Trung có chất giọng khá đặc biệt, gây ấn tượng và cảm xúc ngay với khán giả trong buổi thi đầu tiên. Và trong những lần tập ráp sân khấu, tôi cảm nhận được sự ngưỡng mộ của các thành viên ban tổ chức, các thí sinh xung quanh đối với bài hát này.
Đêm chung kết, khán phòng không còn chỗ ngồi, vé bán hết sạch. Vé chợ đen tăng gấp đôi gấp ba mà cũng không có chỗ. Dàn giám khảo năm nay có đến 2 vị nước ngoài là nghệ sĩ Úc làm việc tại Việt Nam, và 3 vị trong nước đến từ Hội âm nhạc TP.HCM.
Rồi sau gần 3 giờ đồng hồ trổ tài của các ban nhạc sinh viên, phần công bố kết quả cũng đến. Khi công bố giải Nhất, MC cho khán giả dự đoán qua đoạn nhạc phát lại. Khán phòng im lặng, rồi chợt như vỡ òa khi giọng Tấn Trung cất lên: “Oh it’s too later I must go…” . Trên sân khấu, tai tôi như ù lên bởi tiếng reo hò. Mọi người vỗ tay nhìn tôi, những người bạn chạy từ khán phòng ào lên sân khấu để chúc mừng khi mà phần công bố kết quả chưa kết thúc.
Chưa hết, liền sau đó, chúng tôi lại nhận tiếp 3 giải thưởng phụ dành cho Ca khúc sáng tác hay nhất; ca khúc tự chọn hay nhất; và giọng hát hay nhất. Như vậy, đêm chung kết Unplugged năm 1996, chúng tôi chiến thắng với cả 4 giải thưởng. Tất cả được in đậm trên các báo ngày hôm sau.
Thời gian sau, bài hát Bye goodnight tiếp tục vang lên. Thậm chí đó là bài hát duy nhất của cuộc thi Unplugged còn tồn tại đến sau này khi ca sĩ Đức Tuấn, Thu Minh, Việt Quang cũng phát hành dưới phiên bản tiếng Việt. Còn tôi bước tiếp sang một ngã rẽ khác: mạnh dạn bước vào con đường trở thành nhạc sĩ.
Vào khoảng đầu năm 2000, nhạc sĩ Bảo Chấn đã đề nghị tôi đưa hai bài hát Bye goodnight và Rock’n Roll cho em vào album mới. Tuy nhiên, anh Chấn có đề nghị tôi đổi tựa đề sang tiếng Việt. Bye goodnight được đổi thành “Chào nhé” làm chủ đề album phát hành đầu năm, nên anh Bảo Chấn muốn có tựa đề mang ý nghĩa chào mời hơn là tạm biệt chúc ngủ ngon.
Còn bài Rock’n Roll cho em được đổi thành “Nhạc khúc cho em” và ca sĩ Bằng Kiều thể hiện bài hát này.
Vì đây là cơ hội để được đưa bài hát ra thị trường băng đĩa, nên tôi đồng ý. Tuy nhiên sau khi phát hành, chỉ có bài Nhạc khúc cho em là được chú ý. Còn “Chào nhé” được hòa âm phối khí lại nhưng không phù hợp. Tôi đánh giá như nhạc thiếu nhi. Và dường như chẳng ai nhắc tới tựa đề đó.
Phía xa xa chân trời nghìn trùng sóng gió Có những con người thay chúng ta Đang vượt qua ngọn sóng vươn tới chân trời Giữ lấy nơi biên cương chưa bình yên của mọi người. Ngoài kia không có Ngọc Lan Không tiếng chim hót ngày nắng hồng Không hẹn hò và không đón đưa Những trưa chiều về không tiếng hát Chỉ có gió sương trên cánh tay những người tuổi trẻ Đang kề bên nhau, vì non sông mãi yên bình.
Chorus: Trường Sa, ah ha ha ha ha Mảnh đất quê hương nơi giữa muôn trùng Từng bão giông gió mưa mịt mùng Mà vẫn luôn sáng nơi chân trời Cùng với bao chàng trai ra nơi ấy Ngăn sóng gió biên thuỳ nơi ấy là Trường Sa.
Trở lại từ đầu (Phía xa xa...)
Chorus: (Trường Sa ah ha ha ha ha...)
Coda: Trường Sa ah ha ha ha ha ha Bài hát cho anh chưa viết nên lời Mà tiếng ca đã vang lên rồi Từ trái tim biết bao con người Cùng hướng ra, ngoài khơi xa mênh mông đó Nơi có những con người, đang sống vì Trường Sa.
Bài hát đã được phát hành chính thức trong album “Nhạc sĩ Xuân Nghĩa – Best of 2000 – 2023”, trên nền tảng kỹ thuật số.
Một số MV khác
Ca sĩ Đức Tuấn trong chương trình đầu tiên giới thiệu bài hát trên đài truyền hình TP.HCM (2008)
Ca sĩ Sao Mai – Lê Xuân Hảo và MV Nơi ấy là Trường Sa phát hành năm 2019
MV trong bộ phim ca nhạc Trường S bến bờ trong nhau do NSUT Khánh Hòa thực hiện năm 2024
Hoàn cảnh sáng tác
Khoảng chục năm trở lại đây, nếu bạn có dịp đi thăm quần đảo Trường Sa, sẽ nhận được một chiếc huy hiệu Trường Sa do hải quân Việt Nam trao tặng. Thế nhưng, tôi lại không có. Hay nói đúng hơn, những người đã đi thăm Trường Sa vào những năm 2000 đều không có. Do lúc bấy giờ, việc đi thăm đảo còn rất hạn chế. Mỗi năm chỉ có 2 chuyến vào tháng 4 mà thôi. Vì thế việc có một cái gì đó làm kỷ niệm của đảo lúc bấy giờ là điều không tưởng. Và tôi đã có một câu chuyện về món quà của đảo, dẫn đến việc sáng tác bài hát Nơi ấy là Trường Sa như hiện nay như sau:
(click vào đây xem tiếp):
I. Sóng gió trên hải trình đến Trường Sa
…năm đó, chúng tôi gặp bão suốt hải trình. Khó khăn lắm chúng tôi mới lên được các đảo Tốc Tan, Đá Tây A, Trường Sa Đông…
Ảnh chụp trên đảo Trường Sa lớn năm 2007
Tháng 4 năm 2007, tôi được UBND TP.HCM mời tham gia đoàn văn nghệ sĩ đi thăm quần đảo Trường Sa. Chiếc tàu đưa chúng tôi đi mang số hiệu HQ 957, là loại tàu cứu hộ, (dùng để lai dắt tàu nạn), nên nó chạy lì và chậm. Vì thế, 15 ngày đi biển, nhưng chỉ đến được 6 điểm, gồm: nhà giàn DK1; các đảo đá Tốc Tan; Đá Tây A; Phan Vinh; Trường Sa Đông, Trường Sa lớn. Nghiệt một cái năm đó, chúng tôi gặp bão suốt hải trình, nên rất khó khăn để lên các đảo. Thậm chí, với nhà giàn DK1 và đảo Phan Vinh, chúng tôi phải vẫy tay từ xa để chào những người lính trên đó, rồi đi tiếp mà không thể lên được.
Câu chuyện tôi muốn kể với bạn là ngày cuối cùng đến với đảo Trường Sa lớn. Hôm đó là chiều muộn, tôi và anh Nguyễn Văn Đua (lúc bấy giờ là Phó bí thư thành ủy TP.HCM) đứng ngắm hoàng hôn ở mũi tàu và trò chuyện về gia đình. Chợt xa xa cuối chân trời, tôi thấy một hình dáng mờ mờ. Tôi hỏi anh Đua, “có phải đảo Trường Sa lớn kia không anh?”. “Chắc vậy, Nghĩa cũng tinh mắt đó” – Anh Đua trả lời.
Theo kế hoạch ban đầu, chúng tôi sẽ đến Trường Sa lớn vào buổi sáng hôm đó. Nhưng do sóng gió mấy hôm trước, nên hải trình chậm lại. Vì thế, chuẩn đô đốc hải quân lúc đó đã quyết định để đoàn nghỉ lại 1 đêm trên hòn đảo này.
Sau khi đi qua đàn cá heo lượn trên mặt sóng, tàu HQ-957 cũng đã đến trước cầu tàu của hòn đảo Trường Sa lớn. Tuy nhiên, chúng tôi gặp một trắc trở: “Sóng lớn quá, tàu không thể vào được” – Một thủy thủ trẻ giải thích với tôi.
Người thủy thủ giải thích thêm, nếu ở những vùng biển gần đất liền, tàu sẽ đi là là song song với bờ, và dùng quán tính vừa đủ để tàu cập cầu cảng. Nhưng ở đây, nơi có rất nhiều đá ngầm, và trong điều kiện thời tiết không mấy thuận lợi, tàu có thể bị sóng đánh ngang khi đi song song với bờ và va vào đá ngầm. Hai hôm trước, một xuồng cứu hộ của tàu chúng tôi bị chân vịt vào đá ngầm khi rời đảo Trường Sa Đông, khiến nó không thể điều khiển dễ dàng để trở về tàu mẹ. Nên đây là điều mà những người phụ trách tàu hết sức đắn đo.
Trên cabin, chuẩn đô đốc và thuyền trưởng, cùng anh Nguyễn Văn Đua đăm chiêu trao đổi. Có lẽ, câu chuyện buộc phải chia tay đảo sớm sẽ được đưa ra bàn lúc này. Nếu đúng như vậy, thì đây sẽ là điểm thứ 3 bị hủy bỏ trong hải trình. Có nghĩa là, đến năm sau mới có tàu khách trở lại. Những người lính sẽ tiếp tục ở lại ngoài kia gần 365 ngày nữa giữa biển cả mênh mông.
Tuy nhiên lần này, thuyền trưởng tàu HQ-957 đã quyết định thử một cơ hội khác. Dưới sự chỉ huy của ông, con tàu chuyên lai dắt ấy đã chạy trực diện vào cầu. Khi đến gần, thì cho tàu quay ngang, và để sóng đưa thân tàu cập cầu. Các thủy thủ sẽ dùng lốp cao su để chống va đập.
Và đúng như kế hoạch, sau một hồi hò hét chằng kéo, các thủy thủ HQ-957 cũng đưa tàu cập cảng một cách an toàn. Chúng tôi nhanh chóng mang hành lý cá nhân gọn nhẹ xuống đảo để nghỉ. Và các thủy thủ vận chuyển hàng hóa cấp tốc, để tàu sẽ ra ngoài neo đậu. Một không khí tất bật diễn ra ngay trên cầu đảo Trường Sa lớn.
Tối hôm đó, chúng tôi có một chương trình giao lưu văn nghệ giữa những nghệ sĩ TP.HCM và các chiến sĩ hải quân đảo Trường Sa, và một đêm ngả lưng sung sướng nhất trong hải trình lênh đênh sóng gió.
II. Chiếc nón hải quân
…Trong hàng ngũ thủy thủ nghiêm trang tiễn đoàn trên đảo, có một người lính trẻ trên tay cầm tập nhạc, đầu trần. Chiếc nón hải quân của cậu ấy đang nằm trong tay tôi.
Sáng hôm sau, chúng tôi dạo chơi quanh đảo, trò chuyện với những người lính xa quê. Bất chợt, nghệ sĩ nhiếp ảnh Duy Anh (một phóng viên ảnh hàng đầu), gọi tôi cùng 1 nữ ca sĩ trẻ trong đoàn, và thêm một vài chiến sĩ hải quân trên đảo ra bờ biển để “sáng tác” một vài bức ảnh về Trường Sa. Trong đó có một chiến sĩ đang làm công tác hậu cần. Vì đi vội theo chúng tôi nên người chiến sĩ này không kịp mang theo nón. Và sau đó, một bức ảnh của nghệ sĩ nhiếp ảnh Duy Anh, trong đó có tôi mặc áo Thanh niên Việt Nam, ôm đàn guitar, cùng nữ ca sĩ trẻ đến từ đất liền, cùng những người lính hải quân Trường Sa, hòa nhịp hát bên bờ biển sóng vỗ trắng xóa đã gây ấn tượng mạnh, và được triển lãm ở nhiều sự kiện, cũng như in trang bìa một số tạp chí.
Bức ảnh nổi tiếng do NSNA Duy Anh gửi tặng tôi, trong đó có một người lính hải quân đầu trần.
Trở lại câu chuyện sau buổi chụp ảnh đó, chúng tôi trở về hội trường chuẩn bị cho buổi trò chuyện của lãnh đạo thành phố với các chiến sĩ. Trong lúc chờ đợi, chúng tôi ra hành lang nói chuyện phiếm. Nhìn các chiến sĩ hải quân trong hội trường, tôi chợt nghĩ và nói với hai nhạc sĩ Đỗ Phan Kỳ Anh và Phan Thị Thanh Bình: “phải chi mình có cái nón hải quân về làm kỷ niệm nhỉ”.
Đúng là mỗi khi chúng ta đi đến đâu, cũng muốn mua một cái gì đó về làm kỷ niệm. Và đến đây cũng vậy. Có điều, Trường Sa toàn nắng gió. Đến chim chóc nếu có cũng không bay nổi, hoa trồng lên cũng bị gió quật, lấy gì mà làm “đặc sản”. Duy nhất sống được ở đây [lúc bấy giờ] là cây Bàng vuông và cây Phong ba, cùng mấy loại dây mọc trên cát như rau muốn biển với loại hoa mà nhạc sĩ Thanh Bình đã viết (trong bài hát Tiếng hát nơi đảo xa của chuyến đi này: anh tặng em hoa muống biển giữa trùng khơi…). Vì thế, trong con mắt dân đi đây đi đó như tôi, thì quà lưu niệm hợp lý ở hòn đảo này là chiếc nón hải quân. Tất nhiên, làm gì có chuyện đó xảy ra. Hai nhạc sĩ kia nghe rồi chỉ cười, gật đầu ờ ờ, phụ họa thêm vài lời về công dụng của chiếc nón, rồi lái qua chuyện khác.
Nhưng điều tôi không ngờ đến, người lính trẻ đầu trần đi chụp ảnh cùng chúng tôi ban nãy đang đứng ở phía sau. Trong lúc làm công tác pha trà rót nước phục vụ đoàn, vô tình nghe được câu chuyện ấy. Đến buổi trưa, sau khi chúng tôi vừa dùng cơm thân mật xong, người lính đảo kia đã đến và nói rằng muốn gặp riêng tôi. Chúng tôi ra một gốc cây trò chuyện. Đấy là một cậu lính trẻ trạc tuổi nghĩa vụ quân sự, dáng người vừa phải, da sạm nắng, mặc chiếc áo trắng cổ yếm xanh của hải quân. Bằng giọng hơi nhập ngừng, cậu lính đảo ấy cố gắng diễn đạt thành ý của mình: “Hồi nãy em có nghe anh nói muốn có một chiếc nón hải quân để làm kỷ niệm. Chúng em trên đảo cũng không có gì, nên em xin tặng anh chiếc nón và áo cũ này để làm kỷ niệm”.
Tôi như chết đứng. Trời ạ, lỡ dại mồm khiến cho mình rơi vào tình cảnh khó xử. Tôi hiểu rằng đây là quân trang quân dụng của người lính, không thể đi xin như vậy được. Tôi định từ chối, nhưng cậu lính trẻ nói ngay: “Anh đừng ngại, em còn quân phục mà. Cái nón và áo này cũ rồi, nhưng nó là đồ của lính đảo Trường Sa thật. Các anh các chị nghệ sĩ ở đất liền ra thăm bộ đội là quý đối với chúng em rồi. Chúng em ngoài này chẳng có gì. Nghe anh mong muốn vậy, em xin tặng anh để nhớ đến những người lính đảo Trường Sa chúng em”.
Nói rồi, cậu lính trẻ lấy bút ký lên chiếc nón và áo hai chữ: Hải Triều. Tôi không thể từ chối được nữa. Sau đó tôi lấy trong ba lô ra một tập bài hát của mình, và ký tặng lại cho Hải Triều.
Ba hồi còi vang lên, những sợi dây tời được tháo ra, tàu HQ 957 bắt đầu rời đảo. Trong hàng ngũ thủy thủ nghiêm trang tiễn đoàn trên đảo, có một người lính trẻ trên tay cầm tập nhạc, đầu trần. Chiếc nón hải quân của cậu ấy đang nằm trong tay tôi.
Hải Triều, người lính đầu trần vẫy tay chào tôi cũng đoàn rời đảo. Trên tay cầm tập bài hát mà tôi đã tặng, và cậu đã giới thiệu tập bài hát này với cha mình
III. Bài hát ra đời
Suốt hành trình còn lại, tôi luôn cảm thấy áy náy với quyết định nhận quà từ người lính đảo. Tôi tâm sự với vài người trong đoàn. Đa số các anh đều trách: “Sao lại đi lấy đồ của lính. Mày cần thì anh xin cho một cái nón mới. Thậm chí, trao tặng đàng hoàng…”. Tôi cứ suy nghĩ mãi, việc mình làm vậy có đúng không. Nhưng chắc chắn một điều, chiếc nón tôi cầm trong tay đã nhuộm màu sương gió Trường Sa, khác hoàn toàn một chiếc nón mới xuất xưởng. Nó minh chứng cuộc đời tôi đã đặt chân đến quần đảo thiêng liêng ấy. Vậy đáp lại, tôi cần phải sáng tác một bài hát thật xứng đáng.
Vài tháng sau, tôi có việc đi Cần Giờ một mình bằng xe máy. Hôm ấy trời vừa mưa xong, hơi nước hòa trong không khí mát mẻ, làm người ta dễ hồi tưởng đến quá khứ. Và tôi đã nhớ lại hình ảnh chuyến đi Trường Sa ấy, câu chuyện về người lính trẻ và chiếc nón hải quân. Rồi tôi lẩm nhẩm một giai điệu:
“phía xa xa chân trời nghìn trùng sóng gió…”.
Thế là bài hát Nơi ấy là Trường Sa được bắt đầu.
Sau khi về, tôi tiếp tục hoàn thiện bài hát trong vài tháng. Ban đầu, phần điệp khúc chỉ có một lần. Tuy nhiên, sau khi hát tới hát lui, tôi vẫn thấy thiếu một cái kết thật ý nghĩa. Nó chưa đã! Có lẽ trời cho tôi một khả năng diễn giải bằng ca từ khá phong phú, nên tôi không gặp khó khăn khi quyết định sáng tác tiếp một Coda (phần kết) bằng chính giai điệu điệp khúc của bài:
“…Bài hát cho anh chưa viết nên lời, mà tiếng ca đã vang lên rồi, từ trái tim biết bao con người, cùng hướng ra, ngoài khơi xa mênh mông đó. Nơi có những con người, đang sống vì Trường Sa”.
Bài hát hoàn tất vào khoảng đầu năm 2008. Sau khi sáng tác xong, tôi báo cho nhạc sĩ Thanh Bình biết. Chị ấy lập tức bày một bữa tiệc nhỏ tại nhà, mời một số anh em thân thuộc trong đoàn cùng đến để nghe tôi giới thiệu bài hát này. Sau khi nghe xong, chị Thanh Bình nói với tôi rằng, chị thích cái coda đó: “Bài hát cho anh chưa viết nên lời, mà tiếng ca đã vang lên rồi…“
IV. Người lính già ở Cam Ranh
…Tên tôi là Hải Quân. Con trai tôi cũng là bạn của nhạc sĩ. Nó giới thiệu với tôi rằng từng được nhạc sĩ tặng cho một tập nhạc. Tên nó là Hải Triều”...
Sau khi tôi viết xong bài hát này, thì cũng là lúc tôi được Thành đoàn TP.HCM và Nhà văn hóa Thanh Niên mời đi giao lưu tại cảng quân sự Cam Ranh (Khánh Hòa), nơi sẽ diễn ra lễ tiễn quân ra Trường Sa (Đây là đợt thay quân hàng năm cho các đảo). Và trước hôm lên đường, chúng tôi cùng nhau biểu diễn ca nhạc và tặng quà tại đây.
Buổi tối hôm ấy, tại hội trường lữ đoàn 146, tôi được mời lên giao lưu về chuyến đi. Tôi đã kể lại kỷ niệm ấn tượng về hải trình sóng gió, và định nói về người lính trẻ tặng chiếc nón. Tuy nhiên, những người trong ban tổ chức, có lẽ muốn dành thời gian cho hát hò nhiều hơn, nên không muốn tôi giông dài. Người phụ trách đoàn vội cho MC ra cắt ngang khi tôi chưa kịp kể về người lính trẻ. Thay vào đó, tôi phải hát ngay bài hát mới Nơi ấy là Trường Sa.
Dù hơi khó chịu với cách hành xử thiếu tế nhị này, nhưng tôi cũng chiều lòng họ. Ban đầu, tôi định hát bằng đàn guitar cho khác với các ca sĩ trong đoàn. Tuy nhiên, do không chuẩn bị trước nên hội trường không có chân micro để tôi hát. Vì vậy, tôi phải dùng đến nhạc nền, để có thể cầm micro thay vì cầm đàn. (Phần nhạc nền tôi đã nhờ nhạc sĩ Phạm Gia Khang phối nhạc theo tone Si thứ (Bm) để tôi hát demo).
Phần dạo nhạc bắt đầu với tiếng sóng vỗ, hòa tiếng piano long lanh như những giọt nước vang lên. Và tôi bắt đầu…
"Phía xa xa chân trời nghìn trùng sóng gió, có những con người thay chúng ta đang vượt qua ngọn sóng vươn tới chân trời..."
Tôi cứ thế hát cho đến hết điệp khúc lần thứ nhất, thì chẳng hiểu thế nào nhạc nền bị tắt. Tôi chưng hửng trên sân khấu. Nhưng lúc đó, cả hội trường đã vỡ òa khi câu cuối ngân lên:
“…những chàng trai ra nơi ấy, ngăn sóng gió biên thùy, nơi ấy là Trường Sa”.
Tiếng reo hò cuối hội trường của những chiến sĩ trẻ, cùng tiếng vỗ tay xuất hiện giữa bài. [thường khán giả sẽ vỗ tay cuối bài. Chỉ khi lời ca chạm đúng cảm xúc, thì họ sẽ vỗ tay dù bài hát mới đến hết lần 1].
Trong lúc đứng trên sân khấu, tôi để ý thấy hàng ghế đầu có một người đàn ông lớn tuổi, mặc áo sơ mi cộc tay bình thường, khi những người xung quanh mặc quân phục. Chắc hẳn là lãnh đạo hoặc tương đương. Vì nhạc bị dừng, nên tôi phải kết thúc sớm phần trình diễn của mình, và lui vào sau sân khấu để cất đàn. Bổng người đàn ông mặc thường phục ấy xuất hiện và nói: “cho tôi gặp nhạc sĩ Xuân Nghĩa một chút”. Tôi quay qua: “Vâng em đây”. Người đàn ông vội vàng bắt tay: “Tên tôi là Hải Quân. Con trai tôi cũng là bạn của nhạc sĩ. Nó giới thiệu với tôi rằng từng được nhạc sĩ tặng cho một tập nhạc. Tên nó là Hải Triều”.
Ố! Tôi bất ngờ đến không nói được gì. Một cảm xúc lẫn lộn. Những bực bội vì sự cắt ngang vô duyên của MC, và sự cố nhạc nền vừa rồi bỗng biến mất. Thay vào đó là cảm xúc vui mừng, được gặp bố của người lính trẻ ấy. Tuy vậy, cuộc gặp gỡ của chúng tôi chỉ vài câu ngắn ngủi. Lúc đó sân khấu cũng vừa kết thúc, các nghệ sĩ lui vào hậu trường, nên không khí khá lộn xộn. Tôi bảo cho phép tôi dọn đàn xong, sẽ gặp ông ngay. Tuy nhiên, sau khi trở ra, tôi tìm ông thi một sĩ quan cho biết ông đã về rồi.
Từ đó, tôi không gặp ông nữa. Tôi tiếc là chưa kịp kể cho ông nghe về chiếc nón hải quân của cậu con trai đã khiến tôi viết nên bài hát ấy. Có lẽ niềm tự hào đáng có của một người cha hải quân đã bị đánh mất bởi suy nghĩ hạn chế của người chỉ huy sân khấu hôm ấy. Những người làm chương trình này không hiểu một sự kiện cần có dấu ấn và điểm nhấn. Họ nghĩ một cách cực kỳ nghiệp dư rằng, việc đem các ca sĩ đến mới là sự kiện. Vì thế, họ đã bỏ lỡ một câu chuyện có một không hai, và một cơ hội không bao giờ có lại.
V. Ca sĩ Đức Tuấn
Sau cuộc giao lưu đó, tôi phân vân không biết nên chọn giọng ca nào cho bài hát của mình. Việc quyết định chọn ca sĩ đầu tiên cực kỳ quan trọng. Vì ca sĩ đó phải truyền tải tất cả ý tứ mà bạn muốn thể hiện cho khán giả nghe.
Sau một thời gian suy nghĩ, tôi đã quyết định gọi cho Đức Tuấn – ca sĩ từng phát hành bài hát Bye goodnight (Chúc ngủ ngon) của tôi trước đó. Ngoài ra, Đức Tuấn cũng từng là thành viên CLB Giai điệu xanh, trong tốp ca Đến với con người Việt Nam tôi trước đây. Nên tôi nghĩ, có thể Đức Tuấn cũng sẽ hiểu cách phát triển âm giai của tôi.
Từ phần nhạc nền mà nhạc sĩ Phạm Gia Khang đã tạo giúp tôi để hát trong buổi giao lưu tại cảng Cam Ranh nói trên, tôi cùng ca sĩ Đức Tuấn vào phòng thu NT Studio để thực hiện bản ghi âm này.
Tuy nhiên, sau khi vỡ bài, chúng tôi mới thấy phần nhạc nền hơi thấp so với giọng nam cao của Đức Tuấn. Vì thế phòng thu âm thử dùng phần mềm để nâng tone bản nhạc nền lên 1,5 cung [từ Si thứ (Bm) lên Rê thứ (Dm)]. Rồi dự định sau khi Tuấn thu âm xong, tôi sẽ nhờ Phạm Gia Khang xuất lại file nhạc nền mới với tone Dm thay vào. Tuy nhiên, kế hoạch này bị thất bại. Lý do là sau khi nâng tone, phần nhạc nền bị “méo tiếng”, khiến cho Đức Tuấn không cảm được nhạc để thu âm nữa. Và chúng tôi quyết định hoãn lại vài ngày để làm lại beat nhạc khác cho Tuấn.
Về nhà, tôi gọi cho Phạm Gia Khang thì được biết, cây đàn đang để ở một phòng trà, nơi anh chơi nhạc hằng đêm. Mặt khác, anh ấy sẽ phải đem đàn vào phòng thu âm và đánh nhạc lại từ đầu có thể mất cả tuần, vì anh ấy đang rất bận. Vì thế, tôi quyết định sử dụng chiếc máy Jam Station JS5 chuyên đệm nhạc để chơi guitar [nhạc sĩ Hoài An để lại cho tôi], cùng chiếc đàn keyboard Casio, để cover lại phần nhạc mà Phạm Gia Khang đã thực hiện với tone Dm cho Đức Tuấn. Cũng vì đó, phần đệm audio mà các bạn nghe hiện nay có phần long lanh do hiệu ứng (effect) của chiếc máy Jam Station JS5 đem lại, tạo nên một chất nhạc Ballad hoàn toàn khác với nhạc đệm tình ca trong nước quen thuộc. Vì vậy cái beat nhạc mà Đức Tuấn hát hiện tại là do tôi làm lại, dựa trên bài phối gốc của nhạc sĩ Phạm Gia Khang.
Chỉ sau một đêm, tôi đã thực hiện xong phần nhạc nền hoàn chỉnh. Hôm sau chúng tôi trở lại NT Studio. Cũng như bao nghệ sĩ khác, Đức Tuấn lúc ấy hoàn toàn không có khái niệm gì về biển đảo. Tôi nhớ lúc ấy, cầm tờ bài hát Nơi ấy là Trường Sa trên tay, Đức Tuấn đã cố gắng diễn tả bằng cảm xúc đến từ kỹ thuật thanh nhạc, cảm nhận lời hát, và hướng dẫn của tôi. Tuy nhiên, có lẽ với sự nhanh nhạy và chuyên nghiệp, Đức Tuấn thực hiện khá dễ dàng bản ghi âm này.
Khi những nốt nhạc cuối cùng đã thu xong, tôi dành thêm một ngày nữa để kỹ thuật viên phòng thu hoàn thiện bản mix, rồi đem gửi cho một số biên tập viên đài truyền hình, đài phát thanh. Và chỉ một thời gian ngắn sau, chúng tôi vào phim trường và thực hiện phẩn ghi hình trên HTV và VTV bài hát Nơi ấy là Trường Sa.
VI. Bài ca của người lính biển
Tôi còn nhớ vào giai đoạn trước 2008, khi tìm những bài hát về Trường Sa trên internet để tham khảo, thì kết quả không có nhiều. Số ít quen thuộc trong đó là bài “Nơi đảo xa” (sáng tác: Thế Song); “Chút thư tình người lính biển” (Nhạc: Hoàng Hiệp; Thơ: Trần Đăng Khoa). Còn lại phần nhiều là những bài hát tình yêu với biển chung chung. Thậm chí trên hải trình ra Trường Sa năm 2007 ấy, thủy thủ đoàn cũng chẳng có ca khúc biển đảo nào để hát giao lưu ngoại trừ bài “Gần lắm Trường Sa” của nhạc sĩ Hình Phước Liên.
Tôi hiểu không phải chúng ta thiếu các ca khúc về Trường Sa khi mà Hội nhạc sĩ Việt Nam có đến cả ngàn thành viên trên cả nước. Lý do đơn giản là những năm đó, ít có chương trình đề cập đến biển đảo.
Ngoài ra không dễ gì các nhạc sĩ được trải nghiệm thực tế như chúng tôi. Bởi việc đưa dân sự ra thăm đảo mới chỉ bắt đầu vào năm 2004, qua chương trình “Vì Trường Sa Thân Yêu” do Thành đoàn TP.HCM phát động. Đi kèm theo những chuyến tàu đó là đoàn ca nghệ sĩ biểu diễn phục vụ văn nghệ là chủ yếu. Nên khi nhạc sĩ tham gia, cũng phải “một công đôi việc”. Có những nhạc sĩ đi vì vai trò đại diện cơ quan mình công tác, nên chủ yếu là công việc, còn sáng tác hay không thì tùy. Còn những nhạc sĩ đi với tư cách đoàn nghệ sĩ, thì ngoài vai trò sáng tác cũng phải biểu diễn đàn hát giao lưu. Vì thế, trong số ít những nhạc sĩ được chọn, có lẽ tôi và nữ nhạc sĩ Thanh Bình được xem là những nhạc sĩ trẻ đầu tiên đặt chân đến mảnh đất thiêng liêng ấy từ sau năm 2004.
Cũng giống như ca khúc Đến với con người Việt Nam tôi, bản ghi âm Nơi ấy là Trường Sa với Đức Tuấn cũng được nổi tiếng khi chưa có đĩa CD nào phát hành
Trở lại câu chuyện sau khi bản ghi âm của Đức Tuấn ra đời năm 2008, cũng là giai đoạn sự kiện tranh chấp trên biển Đông bắt đầu nóng lên. Việc tuyên truyền hướng về biển đảo được chú trọng. Các chương trình ca nhạc về Hoàng Sa – Trường Sa liên tục xuất hiện trên truyền hình và radio. Các nhà biên tập bắt đầu alo cho từng nhạc sĩ để tìm kiếm bài mới về biển đảo. Và họ đã tìm thấy Nơi ấy là Trường Sa trong số ít ca khúc mới vào giai đoạn đó.
Cũng giống như trường hợp ca khúc Đến với con người Việt Nam tôi, được biết đến khi chưa hề có đĩa CD nào được phát hành. Thì Nơi ấy là Trường Sa cũng vậy. Tự nó lan tỏa đến công chúng âm thầm và nhanh đến mức, chỉ một vài năm sau, bài hát phủ kín trang youtube đầu tiên với các clip hội diễn do người dùng tự quay. Ngoài ra, nhiều chương trình biển đảo, nhà văn – nhà thơ – nhà báo cũng lấy tựa bài hát làm chủ đề hoặc tiêu đề cho bài viết [tham khảo danh mục báo chí ở bên dưới].
Mặc dù bản ghi âm của Đức Tuấn không nằm trong album hay CD nào chính thức, nhưng với sự yêu thích của khán giả, nhiều ca sĩ khác đã chủ động dành sự đầu tư của mình vào ca khúc này. Chẳng hạn như năm 2013, Nghệ sĩ Ưu tú Lan Anh đã thực hiện trong album Tình ca cho anh; Rồi năm 2019, giọng ca Sao Mai – ca sĩ Lê Xuân Hảo đã thực hiện một MV riêng cho bài hát này.
Đặc biệt nhất là vào năm 2024, để chào mừng kỷ niệm 60 năm ngày chiến thắng trận đầu của Hải quân Nhân dân Việt Nam và quân dân miền Bắc, nữ Nghệ sĩ Ưu tú Dương Khánh Hòa đã thực hiện cả 1 bộ phim ca nhạc Trường Sa – Bến Bờ Trong Nhau, (với sự hỗ trợ của được Tổng cục chính trị Quân đội nhân dân Việt Nam; Quân chủng Hải Quân Việt Nam, Nhà hát ca múa nhạc Thăng Long, cùng Đài truyền hình Việt Nam). Trong số 8 bài hát trong phim, ca khúc Nơi ấy là Trường Sa được chọn làm âm nhạc chủ đề, và được ghi hình với một dàn nhạc giao hưởng trên tàu Yết Kiêu trên biển, cùng 2 tàu hộ về tên lửa lừng lững và máy bay trực thăng đáp xuống làm phụ cảnh.
Tuy nhiên ngay từ lúc đầu sáng tác, ước mơ của tôi không dừng lại ở việc bài hát sẽ được phát bao nhiêu lượt trên đài, hay bao nhiêu ca sĩ nổi tiếng sẽ biểu diễn trên sân khấu. Mà là khi nào Nơi ấy là Trường Sa sẽ trở thành bài ca của người lính biển.
Năm 2011 (chỉ khoảng 4 năm sau khi ra mắt bài hát), tôi được tham gia một chuyến đi dài ngày trên biển mang tên “Hành trình theo dấu tích đường Hồ Chí Minh trên biển” (2011). (Chương trình này do Trung ương Đoàn TNCS và Hải quân Việt Nam tổ chức cho hơn 100 thanh niên đại diện các tỉnh thành, đi để càm nhận hải trình mà những con tàu không số năm xưa đã trãi qua).
Tối hôm đầu tiên trên boong tàu HQ 996, chúng tôi ngồi quây quần đàn hát làm quen nhau. Sau khi các đoàn viên thanh niên xong bài Nơi đảo xa, một thuỷ thủ tàu HQ-996 muốn giao lưu “đáp lễ”, nói với tôi: “Anh đàn giúp em hát bài Trường Sa đi”. Tôi hỏi: “tựa bài là gì để lấy tone”. Cậu ấy bảo: “Em không nhớ, lính chúng em chỉ biết hát thôi”. Tôi hỏi tiếp: “Vậy bài hát của ai [tác giả] em biết không?”. Cậu thủy thủ lắc đầu: “Không, chúng em chỉ biết hát chứ đâu có biết tác giả”. “OK! – tôi nói – Vậy em hát trước đi, anh đệm theo!”. Và cậu lính bắt đầu hát: “Phía xa xa chân trời nghìn trùng sóng gió…”.
.. Tri ân
Chân dung những người đã góp phần làm nên sự thành công này mà tôi đề cập trong bài viết trên
Chiến sĩ Hải Triều
NS Phạm Gia Khang
CS Đức Tuấn
NSUT Lan Anh
CS Lê Xuân Hảo
NSUT Dương Khánh Hòa
Ngoài ra cũng xin cảm ơn các nghệ sĩ – ca sĩ, và cả những khán giả đã biểu diễn bài hát tại Trường Sa và các chương trình trên cả nước.