Thẻ: thanh niên

  • Chúng ta từng bắt đầu như thế

    Chúng ta từng bắt đầu như thế

    Lời bài hát

    Sáng tác: Xuân Nghĩa
    Vừa nghe tiếng quê hương mong chờ những con người
    Cùng chung đôi tay đắp xây góp cho cuộc sống sau này
    Hành trang đơn sơ cất bước
    Chỉ mang nặng những lời thề
    Rồi trang sách hôm qua nay đã hóa công trình
    Để cho quê hương ước mơ sẽ không còn những nhọc nhằn
    Và tương lai ta phía trước
    Là gam màu sáng tuyệt vời
    Chặng đường nào ta đã tới
    Đợi chờ gì ai nói câu ân tình ngợi ca những điều lớn lao
    Ta vẫn đồng hành
    Chorus: 
    Và chúng ta là những người như thế
    Màu áo thanh niên là hành trang cho chính mình
    Và chúng ta từng bắt đầu như thế
    Từng biết sống cho và từng không mong đáp đền
    Vì cuộc sống hôm nay bao nhiêu nhọc nhằn
    Nụ cười và nước mắt vẫn luôn chung đôi
    Tuổi xuân ai cũng có ước mơ riêng ai
    Cùng nhau chung sức mới xứng danh hiền tài
    Và chúng ta là những người như thế
    Và chúng ta từng bắt đầu như thế

    Nghe bài hát


    Click here

    Hoàn cảnh sáng tác


    Xem chi tiết…

    Từ “Mùa xuân biên giới”

    Năm 2003, đồng chí Nguyễn Minh Triết (bí thư thành ủy TP.HCM) có chuyến thăm và làm việc tại tỉnh Gia Lai. Đồng chí Nguyễn Tuấn Khanh (bí thư tỉnh Gia Lai) đã đề nghị TP.HCM hỗ trợ thông tin cho vùng biên giới tây nguyên và mọi người dân cùng biết.

    Sau đó, đồng chí Nguyễn Minh Triết đã giao cho báo Sài Gòn Giải Phóng nghiên cứu thực hiện công tác này. Và nhà báo Phạm Thục (phóng viên ban Chính trị Xã hội) là một trong những người chắp bút cho sự kiện đó.

    Tháng 9/2003, Báo Sài Gòn Giải Phóng đã tổ chức chương trình “Mùa xuân biên giới” đầu tiên, trong đó có chương trình ca nhạc từ thiện “Mùa xuân cho em”. Tiền lãi từ đêm nhạc này đã gây quỹ “xóa mù do đục thủy tinh thể” cho 1.956 người mù nghèo của tỉnh Giai Lai.

    Sau đó, các nhà báo cũng đến thăm các đồn biên phòng sát biên giới Campuchia. Và cũng đó về sau, suốt 10 năm, cứ mỗi lần Tết đến, các nhà báo (thường xuyên nhất là báo SGGP, Mực Tím; Công An TP.HCM; HTV); các y bác sĩ Viện Tim TP.HCM; các giảng viên trường ĐH Luật TP.HCM lại lên đường tham gia chương trình Mùa xuân biên giới này.

    Bên cạnh các hoạt động tặng quà tết của các nhà báo, các y bác sĩ còn tổ chức khám phát thuốc cho đồng bào. Các giảng viên Đại học Luật thì tặng các bộ sách và tư vấn về luật để các chiến sĩ biên phòng có thể tự ứng dụng nơi vùng biên giới.

    Tiếng vang của chương trình này đã lan đến các tỉnh xung quanh. Vì thế, hành trình “Mùa xuân biên giới” mỗi năm một mở rộng thêm. Nếu như năm 2003 chỉ là tỉnh Gia Lai, thì vài năm sau đã mở lên Kon Tum, về Buôn Ma Thuột. Rồi đến những năm 2006, “Mùa xuân biên giới” đã hướng đến các đảo biên phòng ở Kiên Giang, Cà Mau.

    Mỗi chuyến đi cứ mất ít nhất là 1 tuần. Mỗi ngày di chuyển làm việc từ 7 giờ sáng đến tối khuya mới về đến nhà khách để nghỉ. Có năm, chúng tôi làm việc ở Cà Mau xong, là đi thẳng lên Tây Nguyên đến khi gà gáy mới tới. Có những năm, khi các thành viên đoàn về đến nhà là 30 Tết, chỉ kịp dọn dẹp sơ sơ rồi bày mâm cúng giao thừa.

    Thế nhưng, cứ gần Tết, các chiến sĩ biên phòng lại hỏi chị Thục, năm nay các anh chị có lên thăm đơn vị không. Chị Thục nhiều lần chia sẻ rằng cũng mệt, vừa tổ chức vừa vận động tài trợ, vừa tính toán chia quà, (tránh trường hợp người dân không có quà lại làm phiền địa phương).

    Nhiều lúc thiếu sót lại bị đánh giá. Nhưng không làm cũng tội, đám trẻ cứ muốn đi. Thế là chị “cả” lại: có có! Và cứ thế, “Mùa xuân biên giới” tiếp tục và tiếp tục.

    Ý tưởng “Chúng ta là những người như thế” bắt đầu từ khoảng năm 2008. Nếu bạn hỏi chúng tôi đi để làm gì khi mà Tết nhất đến nơi?

    Để đức cho con cháu? – Không! (cái đó xa quá, nhiều thành viên lúc đó còn chưa có người yêu)
    Để lên lương? – Không! (quy chế lên lương không có vụ này)
    Để được khen trên báo? – không! (chúng tôi có cả một “nhà báo” cơ mà)
    Đơn giản là khi nơi đó cần, chúng tôi thấy làm được, thì chúng tôi đi. Còn hỏi vì sao, chẳng ai giải thích được.

    “Chặng đường nào ta đã tới
    Đợi chờ gì ai nói câu ân tình ngợi ca những điều lớn lao
    Ta vẫn đồng hành.
    Và chúng ta là những người như thế
    Màu áo thanh niên là hành trang cho chính minh
    Và chúng ta từng bắt đầu như thế
    Từng biết sống cho và từng không mong đáp đền…”

    Bài hát được viết với thể loại Pop Dance, với tựa đề là câu đầu điệp khúc Chúng ta là những người như thế. Tuy nhiên, tôi chưa hoàn tất được vào giai đoạn đó, vì có những ca từ chưa hoàn chỉnh. Đồng thời, năm 2011, tôi chuyển sang công tác ở báo Thanh Niên. Cánh chim đầu đàn Phạm Thục sau đó nghỉ hưu, chương trình kết thúc. Nên bài hát tạm gác lại.

    Đến 85 năm ngày thành lập Đoàn

    Đến năm 2016, Thành đoàn TP.HCM mời tôi tham gia bài hát mới để kỷ niệm 85 năm ngày Thành lập Đoàn (26/3/1931 – 26/3/2016). Tôi thấy nội dung của Chúng ta là những người như thế khá phù hợp, và quyết định hoàn tất ca từ, à rút gọn thành 1 lời. Rồi tôi chọn câu thứ 2 của điệp khúc để làm tựa đề: Chúng ta từng bắt đầu như thế.

    Bài hát hoàn chỉnh không đề cập riêng về nghề báo giống Như hoa không tên, mà thiên về hoạt động tình nguyện của thanh niên hơn. Nhưng tất cả ý tứ của bài đều xuất phát từ “Mùa xuân biên giới” mà ra. Sau đó tôi gửi cho Thành đoàn. Từ đó, bài hát này bắt đầu được phổ biến với bản audio của ca sĩ Thu Trang.

  • Cho tôi thêm một niềm tin

    Cho tôi thêm một niềm tin

    Lời bài hát (Lyric)

    Sáng tác: Xuân Nghĩa
    Tôi, đang nhìn lên giữa không gian
    Ngàn sao sáng hôm nay trở lại
    Quây quần bên ngọn cờ vinh quang
    Ngọn cờ hình một bàn tay tiếp nối
    Giữ ngôi sao niềm tin phấp phới
    Vẫn tung bay suốt bao thời đại
    Vẫn nguyên màu nguyện ước mai sau
    Tôi đã từng lạc giữa mênh mông
    Hỏi chân lý cho riêng đời mình
    Đâu là nơi tựa niềm tin
    Và rồi ngọn cờ tuổi xuân đã đến
    Dắt tôi đi qua mùa gió bão
    Nói cho tôi biết đâu là mình
    Đâu là đường tới tương lai
    Cho tôi thêm một niềm tin
    Chorus: 
    Vững tin vào ngọn cờ tuổi trẻ
    bao bão giông không hề ngăn những bước chân
    đi đầu mang những khát khao từ trong trái tim
    Mốc son nào đẹp bằng một thời
    ghi dấu trong mỗi người thanh niên chúng ta
    đã cùng nhau chung cánh tay vì lời đất nước
    Cờ đoàn vinh quang, tôi mang theo suốt tuổi trẻ
    Là những cống hiến hôm qua
    Là cho đi không chờ đợi
    Và rồi hôm nay, nghiêm trang dưới lá cờ đoàn
    Nhìn những ánh mắt tương lai
    Cho tôi thêm một niềm tin.
    Xin trao tặng một đóa hoa tươi
    Dành cho những con tim thời đại
    Đang cùng hướng về ngày mai
    Ngọn cờ, một thời mà tôi gắn bó
    Sẽ trao cho những người tiếp nối
    Biết giương cao dưới ánh mặt trời
    Biết vươn mình, vượt sóng ra khơi
    Cho tôi thêm một niềm tin.

    Nghe bài hát


    Click here

    Hoàn cảnh sáng tác


    Cho tôi thêm một niềm tin là một trong những bài hát đề tài thanh niên tôi sáng tác vào năm 2017 nhân kỳ đại hội Đoàn Thanh niên lần thứ X. Khi đó, Thành Đoàn TP.HCM mời tôi cùng một số nhạc sĩ viết bài hát để tuyên truyền trong kỳ đại hội này. Bài hát này mô tả cảm xúc của nghi thức tuyên bố từ nhiệm và tuyên bố nhận nhiệm vụ. Đây là 2 nghi thức không thể thiếu trong các kỳ đại hội.

    Vì thế Cho tôi thêm một niềm tin mang tính tự sự thể hiện trên tiết tấu 6/8. Tuy nhiên, đến phần điệp khúc, tôi sử dụng thủ pháp ca-non như một sự thôi thúc cho một thế hệ tương lai. Và sau khi đưa vào các ấn phẩm của kỳ đại hội X, tôi bắt gặp ca khúc đã được phát ở nhiều nơi, nhất là trong các cuộc hội diễn của Đoàn Thanh niên.

    Bài hát Cho tôi thêm một niềm tin, cũng là một bài hát đầy cảm xúc như tác phẩm Mãi là người thanh niên Việt Nam mà tôi đã viết khi bước chân vào Hội liên hiệp Thanh niên Việt Nam TPHCM. Ca khúc sau khi hoàn thành, đã được đưa vào album nhạc chào mừng Đại hội.

  • Bài ca kỳ nghỉ hồng

    Bài ca kỳ nghỉ hồng

    Lời bài hát

    Sáng tác: Xuân Nghĩa
    Vers 1:
    Khoác chiếc khăn với bao niềm tin mới,
    cất bước ta cùng lên đường
    Hành trình đang phía trước,
    ta nguyện xứng đáng 
    với chính đời mình
    Hỡi biết bao trái tim còn chưa quen biết
    hãy cùng sát lại
    Hòa mình cùng với 
    những sẻ chia
    Đồng hành cùng với 
    bao khó nhọc
    Để mình được thấy, 
    tuổi trẻ mình đẹp hôm nay.
    
    Chorus:
    Sống cho mọi người, 
    với bao nụ cười
    Mang trong con tim tình nguyện 
    bao nhiêu ước mơ
    Dấu chân dặm trường, 
    với bao chặng đường
    Nụ cười lương y 
    về vui nơi xóm làng
    Nụ cười của những kỹ sư 
    về nông thôn
    Nụ cười của những phóng viên 
    nơi núi rừng
    Hòa thành bài hát 
    Bài ca Kỳ nghỉ hồng
    
    Vers 2:
    Xếp những mơ ước chung một hành trang
    cất bước theo màu áo hồng
    Đặt bàn chân đi tới những miền đất mới
    dẫu lắm nhọc nhằn
    Những cánh tay sẽ giang rộng
    hơn sông núi góp thành sức mạnh
    Cùng dòng nhựa sống 
    đang trào dâng
    Mọi miền tổ quốc 
    đang lớn dần
    Làm nhịp cầu nối, 
    đồng hành vào tương lai.
    
    Chorus:
    Sống cho mọi người, 
    với bao nụ cười
    Mang trong con tim tình nguyện 
    bao nhiêu ước mơ
    Dấu chân dặm trường, 
    với bao chặng đường
    Nụ cười lương y 
    về vui nơi xóm làng
    Nụ cười của những kỹ sư 
    về nông thôn
    Nụ cười của những phóng viên 
    nơi núi rừng
    Hòa thành bài hát
    Bài ca Kỳ nghỉ hồng
    
    Chorus:
    Sống cho mọi người
    với bao nụ cười
    Mang trong con tim tình nguyện 
    bao nhiêu ước mơ
    Dấu chân dặm trường, 
    với bao chặng đường
    Nụ cười lương y về vui 
    nơi xóm làng
    Nụ cười của những kỹ sư 
    về nông thôn
    Nụ cười của những phóng viên 
    nơi núi rừng
    Hòa thành bài hát 
    Bài ca Kỳ nghỉ hồng
    Bài ca Kỳ nghỉ hồng

    Nghe nhạc


    Hoàn cảnh ra đời

    Năm 2010, tôi được Ban thanh niên công nhân (thành đoàn TP.HCM) mời tham gia chiến dịch tình nguyện Kỳ nghỉ hồng tại mặt trận Lào và Campuchia. Mục đích để tôi sáng tác bài hát kỷ niệm 10 năm hoạt động tình nguyện của lực lượng thanh niên công nhân TP.HCM. Chúng tôi đã trải qua một hành trình khó khăn và đầy ấn tượng, ghi lại dấu ấn mãi về sau cho chiến dịch này. Và tôi đã sáng tác 3 bài hát “Bài ca kỳ nghỉ hồng”, “Tiếng hát giữa đêm rừng”, và “nhường nhau”. Sàu đây là một bài viết tôi đã đăng trên báo Sài Gòn Giải Phóng ngay sau chuyến đi ấy. Mời các bạn cùng xem sau đây:
    (Xem tiếp:…)

    Chinh phục Tăng Ta Lăng

    Từ ngày 2 đến ngày 4-8-2010, 36 thanh niên tình nguyện TPHCM bao gồm các bác sĩ của chiến dịch “Kỳ nghỉ hồng”, sinh viên của chiến dịch “Mùa hè xanh”, các nhạc sĩ, phóng viên đã đến khám phá bệnh, phát thuốc và tặng quà cho 1.200 đồng bào K’Tu của 6 bản Tăng Dơi, Tăng Ta Lăng, Tăng Tun, Tăng Ka Lố, Đắc Lây và A Jun thuộc huyện Đắc Chưng, tỉnh Sê Kông, nước CHDCND Lào.

    Để được vào bản Tăng Ta Lăng, nơi nghỉ chân và khám bệnh của đoàn, trên dãy Trường Sơn, ban chỉ huy chiến dịch phải chuẩn bị cho chúng tôi 6 chiếc xe bán tải được ưa chuộng tại Lào. Các thành viên đều có hồ sơ khởi động, mang theo những thùng mì tôm và nước uống dự trữ. Đây là lần đầu tiên chúng tôi có cảm giác được lưu trên những chiếc xe địa hình vốn được định danh là những “con bò mộng”, tiến thẳng vào dãy Trường Sơn, biên giới Lào – Việt, không có sóng điện thoại, không dừng chân, chỉ có đất đỏ trơn trượt dài hơn 100km với đường núi quanh co, rừng già và vực thẳm. Ở nơi đó có đồng bào K’Tu vẫn sống tách biệt với bên ngoài thế giới.

    This as all day that, no ai can be sleep on xe do the xoc xang. Cứ mỗi lần vượt dốc, anh lái xe lại nói “Toàn bộ dây dẫn!”. Có nghĩa là những người ngồi trên thùng sau, bám được cái gì thì bám, xe vượt dốc với những cú ghộp lên như con bò mộng xổng chuồng, mặc định cho những cây rừng ngang dọc trên đầu những người ngồi sau.

    Khi đến hẻm núi Sanxai, một chiếc xe đón khách của khách du lịch bị mắc kẹt do đường mòn. Từng lớp bùn đỏ quạch xuống, kín nửa bánh xe, khiến đoàn xe sau mắc phải. Ban đầu, chúng tôi ngồi yên trên xe chờ. Sau một lúc, một chiến sĩ tình nguyện quyết định hạ chân xuống để giúp đỡ. Sau một người nữa, người khác. Và rồi màu áo thanh niên tình nguyện Việt Nam từ những chiếc xe đạp cùng xuống, đạp lên bùn đỏ về phía chiếc xe mắc nợ. User tree, user xẻng cào mặt bùn, khơi nguồn cho xe gặp nạn. Mặc cho những cú ngã trên bùn đỏ, các thanh niên Việt Nam tiếp tục chuyển đổi những chiếc máy khác của dân tộc Lào qua con dốc.

    Khi đến làng Đa Ben, chúng tôi phải vượt qua một kết quả đồi cỏ ướt và sình lầy. Cả 5 chiếc xe đều trượt khỏi làng, trôi xuống chân đồi. Chỉ duy nhất đầu chiếc xe là an toàn, nên chúng tôi sử dụng chiếc xe đó làm phương tiện, kết nối dây kéo những chiếc xe kia lên đồi.

    Con giải cứu những “con bò mộng” lại diễn ra trong suốt 2 đồng hồ. Tiếng động cơ rú và tiếng hô của thanh niên át cả tiếng mưa tầm tã giữa núi rừng bao phủ đầy sương. Mỗi khi nhấn ga, những chiếc xe quay xé từng mảng, hất lên những chiếc áo tình nguyện. Một chiếc xe sợi dây kéo lôi cuốn xềnh xệch trên đồi như con bò mộng, lồng lộn như muốn húc những người đưa nó vào. Nhạc sĩ Nguyễn Văn Hiên được anh chỉ định phải ngồi trụ trên chiếc xe kéo để cân bằng xe, nhiều phen hú vía vì những cú lao mất chiếc xe. Bác sĩ trẻ Nguyễn Minh Đức thì ngã dúi trên đất, cuộn mấy vòng rồi đứng lại lao vào sức mạnh đồng đội, bắt những “con bò mộng” phải khuất phục.

    Khi vào đến rừng, tôi lại mắc kẹt trong bóng tối vì những bước đi nhỏ. Các bác sĩ trẻ, sinh viên, phóng viên, nhạc sĩ đạp chân trần, chặt cây rừng trải trên đất làm bánh xe qua. Vắt rừng đầy những đôi chân vốn dập tắt đời sống thành thị. Mọi người phải lấy những chiếc lỗ tai, đội nón lá ẩm ướt để phòng những sinh vật độc hại trong rừng nhiệt đới. Sau mỗi lần tiếp tục đẩy xe xong, ai cũng hỗ trợ vàng kiểm tra có sinh vật bám vào chân mình hay không.

    Cũng có người nói rằng “quay lại có khi còn nhanh hơn, đi mãi không biết đến đâu”. Nhưng khi nghĩ đến việc đồng bào khám phá thì chưa biết gì, bác sĩ làm gì thì tất cả đều bật lại, quyết tâm đi tiếp.

    Gần vào đến bản Tăng Ta Lăng là chuỗi dốc liên hoàn dài hơn 3,5km với những dốc con nghiêng gần 45 độ bị sạt lở. Khi đó là 2 giờ sáng, chỉ có 2 chiếc xe đi đầu vượt lên được. Và cũng chính hai chiếc xe này đã làm cho đất bị xới tung, nên các xe còn lại không thể đi tiếp. Mọi người đành chấp nhận tắt máy, ngủ lại chờ đất khô.

    Với tư thế ngồi, 7 người nhồi nhét trong cabin 4 chỗ, các thành viên đoàn cũng ráng ngủ. Tuy nhiên, khó ai có thể ngủ được. Thế là họ lại hát. Những bài hát chủ yếu là hành khúc quen thuộc trong sinh hoạt đòan hội. Và đương nhiên, hát không phải để nghe hay hoặc dở, mà để quên đi thời gian dài đằng đẵng trong khu rừng, nơi mà người dân bản địa gọi là rừng Ma (người dân tộc nơi đây chôn ghép xương cốt người quá cố vào thân cây, và trở thành khu rừng nghĩa địa).

    6 giờ sáng hôm sau, quá mệt mỏi chờ đợi sự “chiếu cố” của thời tiết, các thành viên trong đoàn còn lại quyết định hợp sức chinh phục Tăng Ta Lăng. Mỗi người một tay, lấy cành cây rải lên mặt đường. 4 chiếc xe lại gầm rú, cào nát mặt đất, lao lên như những con bò mộng sung mãn, giằng dật trên những bờ vực. Mất gần 3 giờ đồng hồ vẫy vùng trong sự khắc nghiệt của địa hình, những “con bò mộng” đã nhào lên đỉnh dốc. Quên đi những vết bùn lem luốc tay chân và vết cắn của muỗi rừng đêm qua, các chiến sĩ “Kỳ nghỉ hồng” và “Mùa hè xanh” reo hò ôm nhau, vỗ tay chiến thắng. Trước mặt cả đoàn là một thung lũng xanh có dòng suối mát bên cạnh ngôi làng Tăng Ta Lăng của đồng bào K’tu đang chờ đón.

    Một buổi tối còn ở bản Tăng Ta Lăng, không có điện, mà chỉ chạy máy phát, tôi và cô phóng viên Hạ Viên (truyền hình thanh niên) ngồi đố nhau kỹ năng xem hướng sao. Và tôi hỏi Hạ Viên tìm ngôi sao sáng nhất trên trời. Hạ Viên chỉ về ngọn núi, hướng tiếp giáp tỉnh Quảng Nam Việt Nam. Thế là tôi chợt nghĩ trên đất Lào, ngôi sao tình nguyện Việt Nam là ngôi sao sáng nhất. Và bài hát Tiếng hát giữa rừng đã ra đời.

    bài hát truyền thống chiến dịch kỳ nghỉ hồng
    Trở thành bài hát truyền thống chiến dịch kỳ nghỉ hồng

    Xem thêm 2 bài hát: Tiếng hát giữa đêm rừng Nhường nhau

Don`t copy text!
Liên hệ